Tôi thấy mình đã khôn lớn

Tôi thấy mình đã khôn lớn

Bài làm

Suốt 10 năm đầu tiên của cuộc đời, tôi là con một và luôn luôn được bố mẹ cưng chiều. Ở cả họ nội và họ ngoại tôi đều là em út nên lúc nào cũng được chiều hơn anh chị một chút. Thế nhưng kể từ ngày mẹ tôi sinh em bé, mọi thứ đã thay đổi hẳn. Dường như có bao nhiêu tình yêu thương mọi người đều dành cho em. Nhiều người sẽ nghĩ rằng tôi vì thế mà đố kị với em. Nhưng không, tôi cũng rất thương em của mình.

Vì em kém tôi tới 10 tuổi nên ngày mẹ sinh em tôi đã là học sinh lớp 5 rồi. Bản thân tôi cảm nhận được rằng từ lúc có em suy nghĩ của tôi đã chín chăn hơn nhiều. Tôi biết giúp mẹ chăm sóc cho em, biết giúp mẹ làm việc nhà. Đi học về là tôi loanh quanh bên mẹ, bên em. Hễ mẹ nhờ việc gì là tôi sẵn sàng làm giúp. Năm ấy bố tôi đi công tác xa nhà, thường cuối tuần mới về, em tôi lại hay quấy đêm nên mẹ rất vất vả. Em tôi còn nhỏ nhưng lại không chịu bú mẹ nên đêm nào tôi cũng là người dậy pha sữa cho em uống vì mẹ còn phải dỗ em. Cứ 12 giờ đêm, 2 giờ sáng đều đặn mỗi ngày mẹ gọi tôi dậy. Ban đầu tôi cũng hơi khó chịu vì không được ngủ thẳng giấc nhưng lâu dần thành quen tôi thức dậy pha sữa như cái máy rồi lại nằm xuống ngủ tiếp. Nhiều hôm em tôi quấy khóc và đòi bế, tôi cũng đã xin bế em giúp mẹ. Em tôi kì lắm, chỉ thích được bế trên tay, hễ người bế ngồi xuống là khóc.

Xem thêm:  Tả chú bé Tí Hon trong câu chuyện cổ tích mà em đã đọc.

toi thay minh da khon lon - Tôi thấy mình đã khôn lớn

Tôi thấy mình đã khôn lớn

Một năm sau, em tôi đã có thể chập chững đi được. Tôi vui lắm, tôi đã nắm tay em dắt đi khắp mọi nơi trong xóm. Tôi còn nhớ lúc mẹ mang bầu em, người lớn thường trêu rằng có em tôi sẽ bị ra rìa nhưng tôi không bận tâm. Tôi cũng như bố mẹ của mình, dành hết cả tình yêu thương cho em. Tôi nghĩ nhờ có em mà suy nghĩ của tôi đã trưởng thành lên rất nhiều. Tôi không còn có những suy nghĩ dựa dẫm và ỉ lại vào người khác nữa mà suy nghĩ của tôi đã thay đổi rằng tôi phải là chỗ dựa để cho em tôi dựa vào. Những ngày bố mẹ đi làm, tôi được nghỉ, bố mẹ sẵn sàng để cho em ở nhà với tôi. Tôi đã có thể tắm cho em, làm vệ sinh cho em, cho em ăn. Trước đây trong mắt của bố mẹ, tôi vẫn luôn chỉ là một đứa con nít. Lúc nào bố mẹ cũng nói tôi là đứa trẻ con không biết gì. Thế nhưng, kể từ khi thấy tôi có trách nhiệm với em, bố mẹ cũng đã nhìn nhận lại tôi. Con gái của bố mẹ đã khôn lớn rồi. Bố mẹ khi đi ra ngoài có việc thậm chí còn sẵn sàng để cho em ở nhà với tôi.

Không chỉ trong chuyện chăm em, tôi thấy ngoại hình của mình cũng thay đổi. Em tôi lớn dần lên thì tôi cũng lớn dần lên. Tôi đã cao hơn nhiều so với những năm trước đây. Thay vì mải chơi những trò vô bổ, trưa nắng đi chơi đùa nghịch, tôi ở nhà nhiều hơn với em của mình. Bây giờ em tôi đã lớn rồi, tôi còn có thể đưa em đi học và đón em về mỗi ngày bằng chiếc xe đạp của mình nữa.

Xem thêm:  Thuyết minh truyện ngắn Tôi đi học của Thanh Tịnh

Mỗi chúng ta ai rồi cũng phải trưởng thành. Tôi tự nhận thấy mình đã lớn khôn hơn nhiều cả trong suy nghĩ và ngoại hình của bản thân mình. Tuy nhiên, chính vì đã trưởng thành nên tôi nghĩ mình càng phải cẩn trọng hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, trở thành tấm gương cho em mình noi theo.