Chuyển bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa thành bài văn xuôi

Đề bài: Chuyển bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa thành bài văn xuôi

Bài làm

Em đang ngồi học bài. Chợt nghe tiếng gà con rộ lên rối rít. Có chuyện gì xảy ra với chúng rồi! Em vội ra cửa nhìn. Trời sắp mưa, chúng tìm nơi để ẩn nấp.

Đúng là trời sắp mưa! Họ hàng nhà mối ở đâu mà bay ra nhiều thế! Mối già bay cao, mối trẻ bay thấp, chao đi liệng lại trong không trung. Bầu trời như sắp sập xuống bởi những đám mây đen kịt bao phủ. Ông mặt trời mọi ngày thường khoác trên mình “bộ cánh” màu xanh thăm thẳm, nét mặt tươi cười rạng rỡ là thế mà hôm nay trông oai vệ như một dũng tướng mặc áo giáp đen để ra trận. Xa xa cánh đồng mía của làng với muôn nghìn cây mía, lá nhọn sắc đang quay cuồng trong gió trông như những lưỡi gươm khua lên trong tay các chiến sĩ của một đội quân đông đảo. Kiến ở đâu đó kéo ra, đi theo từng đàn vội vã có hàng lối như một đoàn quân đang hành quân khẩn trương. Tất cả! Tât cả! Như sẵn sàng vào một trận đánh dữ dội với khí thế mạnh mẽ.

Gió vẫn thổi. Những chiếc lá khô xao xác bay đầy trên đường làng, ngõ xóm, cuốn theo cả những lớp bụi bay mù mịt cuộn lên theo làn gió thổi. Ngoài vườn, những cây cỏ gà rung rinh trước gió trông như những cái tai dỏng lên để “thưởng thức” các âm thanh cua gió. Rặng tre sau nhà em đang ngả nghiêng, cành tre và lá tre cuộn vào nhau rồi lại tung ra tưởng chừng như những mớ tóc rối được những cơn gió thổi mạnh gỡ ra. Hàng bưởi trước nhà quả sai trĩu chịt đang đung đưa trước gió như người mẹ giang vòng tay bế những đứa con thơ đầu tròn còn chưa mọc tóc.

Đang mải mê ngắm nhìn cảnh vật thay đổi, trước mắt em bỗng loằng ngoằng loé lên một vạch như cắt ngang trời, một tia chớp kèm theo là một tiếng sét nổ inh tai, nhức óc nghe sao khô khốc! Tiếng sấm rền vang nối tiếp nhau nghe “khanh khách” như tiếng người cười. Gió thổi mỗi lúc càng mạnh. Cây dừa trước ao nhà như đang sải những cánh cay uyển chuyển của mình bơi trong gió. Chị mùng tơi nhún mình như đang nhảy múa đón những cơn gió thổi trước lúc mưa ào đến.

Mưa! Mưa đã đến! Nghe ù ù như tiếng cối xay lúa. Lộp bộp, lộp bộp… Mưa rơi trên mái nhà, mái bếp… đập lùng tùng vào những tàu lá chuối của bụi chuối trước sân nhà. Mưa mỗi lúc một to hơn, nước mưa ào ào tuôn xuống liên tiếp không ngớt. Mưa rèo rèo, đan chéo mặt sân, mưa sủi bong bóng nước. Đất trời mù trắng trong mưa. Ngoài vườn, mấy chú cóc bị ướt nhảy chồm chồm tìm chỗ để tránh mưa. Con mực đang nằm cuộn tròn trong ổ rơm ở đầu hè nhà đang lim dim ngủ, bỗng sủa inh lên bởi có một con cóc nhảy chồm qua lưng chú ta. Ngoài trời cây cối được tắm mưa tưởng chừng như tâm trạng rất hả hê, sung sướng.

Xa xa thấp thoáng ngoài cánh đồng, em nhìn thấy bố đi cầy về dưới cơn mưa đang dữ dội. Bất chấp cả sấm, cả chớp, cả trời mưa! Con người lao động hiên ngang quá! Có đủ sức mạnh để sánh với thiên nhiên, vũ trụ.